[Nhà đất-Songmoi.vn] - 150 triệu USD cho Asiad 18: Con số trong mơ vì "đếm cua trong lỗ"

Kinh phí dự kiến để tổ chức Asiad 18 khoảng 150 triệu USD. Đây là con số mà Bộ trưởng Bộ Văn hóa - thể thao và du lịch Hoàng Tuấn Anh cho rằng đã được tính toán kỹ. Tuy nhiên, nhiều ý kiến nhận định con số này phi thực tế.


Trong phiên điều trần trước Ủy ban Văn hóa – Giáo dục – thanh thiếu niên nhi đồng của Quốc hội, các đại biểu đã đưa ra con số so sánh Asiad Doha 2006 Qatar phải chi 2,8 tỉ USD, Asiad Quảng Châu 2010 riêng phần chi xây dựng làng VĐV là 2,45 tỉ USD và tổng kinh phí Trung Quốc phải bỏ ra gần 20 tỉ USD, Asiad Incheon 2014 Hàn Quốc cũng dự tính chi 1,62 tỉ USD. Do đó, 150 triệu USD cho Asiad tới là quá mơ hồ và nếu số tiền thực tế đội lên gấp nhiều lần thì lấy nguồn đâu ra, ai chịu trách nhiệm? Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh khẳng định “kinh phí 150 triệu USD chúng tôi đã có tính toán”. Theo ông, Incheon đã chi cho Asiad 14 khoảng 1,1 tỉ USD, Chính phủ Hàn Quốc chi khoảng 500 triệu USD. Nhưng Hàn Quốc đã tính cả phần đầu tư hạ tầng, còn ở ta thì cái này gắn vào chiến lược đầu tư hạ tầng của Hà Nội. Ví dụ đầu tư nhà ga T2 Nội Bài thì đang làm... Tính đến ngày 18/3, ngành thể thao đã thống kê sơ bộ hiện trạng các công trình thể thao tại Hà Nội và 10 tỉnh, thành lân cận cho thấy tạm thời Việt Nam có thể đáp ứng được khoảng 70% nhu cầu cơ sở vật chất. Nếu chiếu theo giải trình “đầy ngắn gọn mà súc tích” của vị Bộ trưởng Tuấn Anh thì quả thực 150 triệu USD có vẻ như rất hợp lý. Đây sẽ là số tiền chỉ dùng để tổ chức Asiad 18 nhưng không bao gồm chi phí xây dựng cũng như kinh phí đào tạo VĐV. Theo đó, chi phí để xây dựng những sân thi đấu như cụm 13 sân quần vợt, 1 sân thi đấu bóng bầu dục, 1 sân thi đấu hockey trên cỏ, khu tập luyện, thi đấu môn đua ngựa và 5 môn phối hợp, 1 nhà thi đấu 10.000 chỗ ngồi, 1 sân đua xe đạp lòng chảo, 1 trường bắn súng và 1 làng VĐV… sẽ nằm trong kế hoạch đầu tư cơ sở hạ tầng của Hà Nội. Chẳng thế mà theo cập nhật mới nhất của Bộ Tài chính thì ngân sách cho Asiad 18 (gộp cả ngân sách T.Ư và địa phương) lên đến 300 triệu USD chưa bao gồm kinh phí đào tạo vận động viên; duy tu, nâng cấp, sửa chữa các công trình có sẵn hoặc xây mới... hay xây dựng vòng chảo đua xe đạp tốn 10.000 tỉ đồng. Nếu tính gộp lại thì chi phí thực tế cho Asiad lần đầu tiên tại Việt Nam “siêu rẻ” cũng ngót nghét gần 500 triệu USD. Một con số quá lớn trong thời điểm kinh tế khó khăn bất chấp việc tính chung hay tính riêng. Đó có lẽ cũng là một lý do chủ đạo khiến nhiều quốc gia đã xin rút lui ngay khi đăng ký đăng cai Asiad 18 hồi cuối năm 2012. Với mong muốn tiết giảm mọi chi phí, ông Đào Trọng Thi, Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội cho rằng đầu tư cho ASIAD 18-2019 phải có trọng tâm, trọng điểm, phải tập trung cải tạo, nâng cấp những công trình hiện có và chỉ xây dựng những công trình thật sự cần thiết. Nhưng rõ ràng điều đó thực quá khó khi bài học về SEA Games 22 vẫn còn đó. Hàng loạt các công trình thể thao tiêu tốn cả nhiều chục tỷ đồng nhưng chỉ dùng được đúng cho sự kiện, ngày hội để rồi sau đó bị lãng quên, xuống cấp, rêu phong … Ngay trong phiên điều trần, cũng đã có hàng loạt các câu hỏi về nguy cơ lãng phí từ các công trình như:“Làm cả một đường đua lòng chảo khoảng 10.000 tỉ đồng mà chỉ để đua không thôi thì không cần thiết…”; “Bộ VH-TT&DL nói rằng đầu tư xây dựng làng VĐV cho ASIAD rồi sau đó bán. Chúng tôi cho rằng tình hình thị trường bất động sản hiện nay như vậy thì với một dự án 2.000 tỉ đồng thì tính rủi ro rất cao…” hay “Từ nay đến năm 2019 thì số tiền sẽ trượt giá là bao nhiêu? 150 triệu USD có đủ không?... Và dù Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh đã đưa ra lý do để đăng cai sự kiện thể thao này là “cơ hội lớn giúp VN nâng cao vị thế chính trị, thu hút đầu tư, khách du lịch, tạo niềm tin cho khu vực, thế giới” có thành hay Việt Nam mà cụ thể là người dân phải oằn mình gánh khoản nợ mới, song nếu tổ chức mà không có tâm thế tốt, cũng như không đủ lực thì chỉ có thể làm được 1 lễ hội thể thao úi xùi, và khi đó sẽ không có khả năng tạo danh tiếng cho nước nhà mà còn ngược lại, chưa kể nhiều dự án được vẽ ra, ngốn tiền ngân sách để rồi tiền vào công trình thì ít vào túi cá nhân thì nhiều. Trường học không có nhưng công trình siêu tốn lại để bỏ hoang.